Mãn Đường Hoa Thải
Chương 75 : Hiếu tử
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 02:04 21-05-2024
Đây là một gian lao phòng.
Cát Ôn yếu ớt co mình trong góc, liếm liếm đôi môi khô khốc, mùi hôi từ miệng khiến ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khó chịu.
Những ngụy chứng mà La Hi Thích yêu cầu hắn làm, hắn đều đã làm. Khi Dương Thận Căng thẩm vấn, những gì có thể nói, hắn cũng đã nói hết. Chỉ là Lũng Hữu tử sĩ án luôn không kết, nên hắn vẫn đang bị giam tại Đại Lý Tự mà chưa nhận được lời phán quyết cuối cùng.
Bỗng nghe thấy lao môn mở ra, trong tiếng xiềng xích leng keng, một phạm nhân cao lớn, mình đầy vết thương, bị kéo vào nhà lao bên cạnh.
Cát Ôn bò bằng cả tay lẫn chân, vén mái tóc bết dầu đang rũ trước mắt, nhờ ánh lửa mờ tối nhìn kỹ một chút, liền nhận ra người vừa đến.
“Dương trung thừa?”
“Cát Ôn?”
“Thật là Dương trung thừa sao?” Cát Ôn ngạc nhiên tột độ, hỏi: “Sao ngài lại lâm vào tình cảnh này?”
“Ta bị oan, Đông Cung hãm hại ta…”
Xiềng xích trên người Dương Thận Căng so với Cát Ôn nặng hơn nhiều, hắn cố gắng bò vài bước, đến gần phía Cát Ôn để nói chuyện qua chấn song.
“Những Lũng Hữu tử sĩ mà ngươi nhắc đến lần trước… đều chết trong phủ của ta.”
“Cái gì?” Cát Ôn sợ tái mặt, la lên: “Dương trung thừa, ngài là người duy nhất tin vào lời khai của ta a!”
Dương Thận Căng ngửi thấy một mùi hôi thối, dù xưa nay vốn thanh tao, giờ đây cũng chẳng chê bai Cát Ôn, chỉ đành để lão lệ tuôn rơi.
Hai người cùng nhau khóc hồi lâu, rồi bắt đầu phân tích vụ án, thậm chí tìm ra được không ít manh mối.
Tình nghĩa cùng chung hoạn nạn tuy ngắn ngủi, nhưng lại vững chắc hơn rất nhiều so với giả tình giả ý của La Kiềm Cát Võng.
~~
Nhóm ngục lại cầm đèn lồng bước tới.
“Đây là Cát Ôn.”
“Đừng giết ta!”
Cát Ôn cả kinh, co rúm vào góc tường. Nhưng ngục lại đã không để hắn nói thêm lời nào mà tiến lên kéo hắn ra ngoài.
Hắn cố bám chặt chân xuống đất, nhưng vẫn bị lôi khỏi nhà lao.
Ánh sáng bất ngờ chiếu đến chói mắt, khiến hắn không mở nổi mắt, hắn liều mạng nhắm chặt mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Đừng giết ta! Ta bị oan mà!”
“Cát Pháp Tào, lâu rồi không gặp.”
Cát Ôn mở mắt ra, vừa nhìn thấy là La Hi Thích, thì ngay tức khắc toàn thân run lên, hồn bay phách lạc.
“La Kiềm, đừng tra tấn ta…. xin ngươi!”
“Cát Pháp Tào nói nặng lời rồi, lần này ngươi lập được đại công, còn được Thánh nhân ngợi khen, thật đáng mừng a.”
Cát Ôn ngẩn người, trợn to mắt, hỏi: “Ngươi nói gì cơ?”
“Chẳng phải chính Cát Pháp Tào đã phát hiện ra dấu vết mưu phản của Dương Thận Căng, nên nhất quyết khám xét biệt trạch của Dương gia sao?”
Nhìn xem đôi môi vừa hé lại khép của La Hi Thích, Cát Ôn cứ tưởng đang mơ, bèn tự véo mạnh mình một cái, rồi hét lớn: “Đúng! Đúng thế!”
Hắn quỳ xuống, hướng về phía Hưng Khánh Cung, gào khóc: “Thánh nhân! Minh quân thiên cổ, minh quân thiên cổ!”
Khóc đến hôn thiên ám địa, bởi vì thật sự hắn quá ủy khuất, những cực hình của La Hi Thích, cả đời này hắn không muốn chịu thêm lần nào nữa.
La Hi Thích đỡ hắn dậy, nói: “Vụ án này do ngươi khởi đầu điều tra, ngươi cũng phải tham thẩm, càng định án nhanh càng tốt, không thể lại để xảy ra sai sót.”
“Ta muốn gặp Hữu tướng.”
“Định xong án, Hữu tướng tự nhiên sẽ gặp ngươi. Nếu không thì, ngươi muốn kéo Hữu tướng dính vào án này hay sao?”
“Yên tâm, ngươi biết thủ đoạn của ta mà.”
Chỉ trong chớp mắt, Cát Ôn đã hoàn toàn quên sạch mối giao tình với Dương Thận Căng cách đây không lâu.
~~
Ngay trong ngày này, sau khi khoác lên quan bào một lần nữa, việc đầu tiên Cát Ôn làm chính là đích thân thẩm vấn Dương Thận Căng.
Dùng “lư câu bạt quyệt” chi pháp để thẩm.
Ngục lại cố định phần thân trên của Dương Thận Căng vào gông cùm, đồng thời kẹp chặt hai chân hắn vào con lừa gỗ.
Sau đó dùng búa gõ con lừa gỗ, khiến nó tiến về phía trước, vang lên một tiếng 'Rắc' rồi dừng lại, kéo người Dương Thận Căng dài ra thêm chút.
Tiếng gõ thứ hai, Dương Thận Căng bắt đầu gào thét thảm thiết. Theo từng nhịp gõ, con lừa gỗ ngày càng xa, thân hình cao hơn sáu thước của hắn bị kéo dài đến mức khiến chiếc eo mỏng manh như sắp gãy đôi.
“Nhận… ta nhận…”
Hắn ta biết đây là tội mưu phản, nhưng thật sự không chịu nổi nữa.
Một vụ đại án, đang được định với tốc độ nhanh nhất.
......
Ngày hôm đó, Cát Ôn còn gặp Dương Chiêu.
Quan bào của Dương Chiêu đã đổi từ xanh lam sang xanh lục, thêu những bông hoa nhỏ đường kính chỉ một tấc, trông vô cùng nổi bật.
“Ha ha ha, Cát Ôn, cuối cùng ngươi cũng rửa sạch oan khuất rồi.” Dương Chiêu nhiệt tình chào đón, khẽ nói: “Còn nhớ ta đã nói gì với ngươi không? Dương Thận Căng đắc tội với Hữu tướng và Vương Trung thừa, tự đi vào con đường chết. Ngươi chọn hắn làm dê thế tội, chắc chắn không sai. Ngươi xem, ta nói có sai đâu?”
Cát Ôn không thể không thừa nhận Dương Chiêu quả thật nhìn thấu mọi chuyện.
Sau vài lời khách sáo, biết Dương Chiêu đã được thăng chức Thị Ngự Sử, Cát Ôn liền muốn mời Dương Chiêu uống rượu.
Nhớ lại còn chưa kịp chôn cất hài cốt của nhi tử, lòng hắn đau đớn khôn nguôi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, nhỏ giọng hỏi: “Tiết Bạch…”
“Hắn hiện giờ đầu nhập Quắc Quốc phu nhân, Hữu tướng tuy giận, nhưng ngươi không động được hắn đâu.”
Dương Chiêu chỉ biết chừng đó, nhưng lại lạnh lùng hừ một tiếng.
“Thằng nhóc đó sáng nay còn chạy đến hỏi vay tiền cứu cha. Quả thật nực cười! Trông ta giống kẻ có tiền cho hắn vay lắm sao?”
~~
Tuyên Dương phường, Quắc Quốc phu nhân phủ.
Tiếng trống chiều vang lên, đánh thức Dương Ngọc Dao khỏi giấc ngủ say.
Liên tiếp tham dự yến tiệc trong dịp Nguyên Tiêu khiến nàng mệt mỏi, giờ đây cuối cùng cũng được ngủ đủ giấc.
Nàng trở mình, thấy Minh Châu đang ngồi thẫn thờ bên cạnh giường, liền vòng tay ôm lấy, rồi gối đầu lên đùi Minh Châu.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Minh Châu khẽ đáp: “Đang nghĩ đến chuyện Dương Thận Căng và Sử Kính Trung có lẽ sắp phải chết rồi.”
“Không đâu lại nhắc mấy chuyện xui xẻo đó.” Dương Ngọc Dao hỏi: “Tiết Bạch đã đến chưa?”
“Tiết lang quân nói sẽ đến cảm tạ sau tết Nguyên Tiêu một hai ngày. Có lẽ ý hắn là hai ngày sau khi ba ngày không giới nghiêm kết thúc.”
“Vậy chính là chưa đến?”
Dương Ngọc Dao lập tức không vui, gọi thị tỳ qua, đang định quát lên, thì thấy thị tỳ mang đến một tấm bái thiếp.
Nhận lấy xem thử, quả nhiên là Tiết Bạch gửi.
Dù không hài lòng, nàng vẫn cảm thấy chữ của hắn viết rất đẹp và nắn nót.
“Gia trung sinh biến, hận lỡ kỳ hẹn. Dao nương lượng thứ, ngày gần nhất sẽ đến tạ lỗi.”
Nàng bĩu môi, ném tấm bái thiếp sang một bên, hừ lạnh: “Chẳng lẽ hắn chê gia thế mà ta tìm cho không đủ tốt, lỡ mất cơ hội kết thân với thiên kim của Hữu tướng, nên không thèm đến?”
“Không phải đâu. Nô tỳ nghe nói, phụ thân của Tiết lang quân thiếu nợ cờ bạc, người bị giữ lại, tổ trạch cũng bị chiếm, Tiết lang quân đang bận rộn giải quyết chuyện này.”
“Hừ.”
Dương Ngọc Dao thầm nghĩ, đó cũng đâu phải cha ruột của hắn, cần gì phải bận tâm.
Nhưng vừa nghĩ lại, bản thân tìm cho hắn một gia môn như vậy, thật mất mặt mà.
“Hiện giờ hắn đang ở đâu? Gặp chuyện thế này sao không đến nhờ ta giúp?”
“Nghe nói hôm nay hắn ở huyện nha Trường An suốt cả ngày.”
~~
Khi mặt trời lặn, Tiết Bạch cùng Nhan Chân Khanh đến một thôn trang bên ngoài thành Trường An.
Đi theo còn có hai lại viên, bốn người xuống ngựa bên cạnh cánh đồng, rồi dắt ngựa qua con đường mòn.
Sở dĩ tới đây, là vì hôm nay huyện nha Trường An đã triệu tập chủ nợ của Tiết Linh để giải quyết vụ tranh chấp này, Tiết Bạch cũng đã chuẩn bị tiền bạc, dự định trả nợ tại công đường.
Tuy nhiên, chủ nợ lại viện cớ không ở Trường An huyện, hơn nữa không còn chiếm giữ trạch viện ở Trường Thọ phường. Vậy nên, người tại Vạn Niên huyện, Nhan Chân Khanh cũng không có quyền tra tiếp. Thế là Tiết Bạch chủ động nói rằng sẽ đến Kinh Triệu Phủ cáo trạng.
Chuyện này đã làm náo động cả Trường Thọ phường, nhưng không hề có chút tiến triển.
Sau đó Nhan Chân Khanh đưa cho Tiết Bạch một bản tự thiếp, định đuổi người đi, không ngờ tiểu tử này lại đắc thốn tiến xích, muốn bái hắn làm thầy.
Hắn đương nhiên thẳng thừng từ chối, nhưng Tiết Bạch rất biết cách dây dưa, hỏi hắn có thể cho mình một cơ hội khảo nghiệm hay không.
Nhan Chân Khanh ngẫm nghĩ nếu có thể kéo một thiếu niên phàn quyền phụ thế, ngộ nhập kỳ đồ trở về chính đạo thì cũng là hảo sự, nên cho phép Tiết Bạch theo bên cạnh để khảo nghiệm.
Đúng lúc hôm nay, hắn có vài công vụ khá vất vả cần xử lý.
Tiết Bạch vì thế mà thậm chí hoãn gặp Dương Ngọc Dao...
“Trong thôn các người có ai tên Khúc A Đại không?!”
Hôm qua vừa có mưa, vài nông phu đang đào rãnh thoát nước, huyện lại Cố Văn Đức sải bước đến, lớn tiếng hỏi.
Nông phu kia ngây người, không đáp được gì.
Tiết Bạch bèn tiến lên, mỉm cười hỏi lại: “Lão bá, trong thôn các ngươi có ai tên là Khúc A Đại không?”
Nông phu sợ hãi nhìn bọn họ, lắc đầu, mãi mới mở miệng.
“Không... không có…”
“Còn dám nói không có!” Một lão lại nhiều năm kinh nghiệm như Cố Văn Đức, chỉ vừa nhìn sắc mặt nông phu liền biết hắn đang nói dối, quát: “Nợ tiền cốc của Đại Đường còn dám đào hộ, không sợ bị bắt sao?”
“Ta... ta... chúng ta là nô bộc của Bùi gia, không cần giao ‘tô dung điều’…”
“Quả nhiên, ngươi cũng là một trong những đào hộ.”
Lão nông phu lập tức quay người bỏ chạy.
Cố Văn Đức muốn đuổi theo ngay, nhưng trong vùng bùn lầy này chẳng thể nào chạy nhanh hơn đối phương, chỉ bước vài bước đã bị ngập chân trong bùn, rút mãi không ra.
Trên cánh đồng phía xa, càng có nhiều nông phu vội vàng bỏ chạy.
Nhan Chân Khanh vẫn rất bình tĩnh, đứng đó vuốt râu, hồi lâu không động đậy.
“Huyện úy nhìn đi.” Cố Văn Đức mãi mới rút được chân ra, giơ tay chỉ: “Bọn họ còn dám lừa huyện úy, nói gì mà 'đến một mẫu khẩu phần điền cũng không có', chỗ này ít nhất cũng phải hơn ngàn mẫu.”
“Đừng nóng vội.” Trong mắt Nhan Chân Khanh thoáng ánh lên chút ưu tư, nói: “Qua đó xem sao.”
Hắn chậm rãi bước, vừa đi vừa hỏi Tiết Bạch: “Ngươi có biết lão phu đến đây là vì chuyện gì không?”
“Truy đào hộ, thu ‘tô dung điều’?”
“Đúng vậy, Kinh Doãn vừa thay người, Huyện lệnh liên tục hối thúc.”
Lúc này, Tiết Bạch mới biết, Hàn Triêu Tông quả thật bị giáng chức đến nơi khác như lời đồn.
“Lão sư, học sinh chỉ hiểu sơ qua, còn chưa rõ tô dung điều cụ thể là gì?”
“Chớ gọi ‘Lão sư’.” Nhan Chân Khanh nói: “Cái gọi ‘tô dung điều’ là ba loại thuế khác nhau, tô là thuế ruộng, dung là thuế lao dịch, điều là thuế hộ. Đinh nam 20 tuổi trở lên, được nhận trăm mẫu ruộng, hai mươi mẫu trồng lúa gọi là vĩnh nghiệp điền, tám mươi mẫu trồng dâu nuôi tằm gọi là khẩu phần điền, sau khi chết còn phải trả lại ruộng. Hàng năm, thuế ruộng sẽ phải nộp 2 thạch kê hoặc 3 thạch thóc; Thuế dung sẽ phải lao dịch hai mươi ngày; Thuế hộ dựa theo hương thổ sản xuất mà nộp, đa phần là nộp lụa và bông, khoảng 2 trượng lụa và 3 lạng bông.”
“Bất kể ruộng đất bao nhiêu, bất kể giàu nghèo, đinh nam đều phải nộp ‘tô dung điều’ như nhau?”
“Vừa nói, mỗi người được cấp 100 mẫu ruộng.” Nhan Chân Khanh nói: “Đây là quy định từ thời Cao Tổ Võ Đức.”
Tiết Bạch nghĩ ngợi một chút liền hiểu ra, Đại Đường đã lập quốc gần 130 năm, làm sao còn có thể cấp đủ 100 mẫu ruộng cho mỗi người.
Hắn trầm ngâm, rồi hỏi: “Nếu không được cấp ruộng, cũng phải nộp ‘tô dung điều’?”
Trên mặt Nhan Chân Khanh thoáng hiện vẻ khổ sở, không trả lời ngay.
Huyện lại Lưu Cảnh bên cạnh nói: “Chỉ cần trong hộ tịch ghi đã nhận 100 mẫu ruộng, đều phải nộp. Có một số người bán ruộng đi rồi, không nộp nổi ‘tô dung điều’ thì làm đào hộ, Kinh Doãn không ngừng thúc giục, làm Huyện úy Trường An đâu phải dễ!”
Nói xong, phía trước là một tiểu thôn trang.
Một nam tử trung niên sở hữu phong thái không tầm thường bước tới nghênh đón, hướng Nhan Chân Khanh chắp tay hành lễ, rồi cười hỏi: “Xin hỏi các vị tới có việc gì?”
“Trường An Huyện úy Nhan Chân Khanh, truy đào hộ đến đây.”
“Nhan thiếu phủ hữu lễ, tiểu nhân Trình Ngũ, là quản sự của Khánh Tự biệt nghiệp này.”
“Khánh Tự biệt nghiệp?”
“Vâng, gia chủ là đương triều Ngự sử đại phu, họ Bùi, húy Khoan, từng được Thánh nhân khen ngợi rằng ‘Đức bỉ đại vân bố, tâm như tấn thủy thanh’, sao có thể chứa chấp đào hộ?”
Tiết Bạch giương mắt nhìn, nông thôn trước mặt như chốn đào nguyên, xa hơn là một tòa đại trạch được cây cối bao quanh.
Cái gọi biệt nghiệp, là nơi có ruộng nương, có cảnh sắc, có núi có sông có người có nhà, phóng tầm mắt nhìn không thấy điểm cuối.
“Nhan thiếu phủ mời vào trong bàn chuyện, thưởng thức vài món ăn dân dã, trời sắp tối rồi, ở lại một đêm thì sao?”
Nói xong, Trình Ngũ dẫn bốn người xuyên qua thôn trang, tiến vào đại trạch.
Trên đường đi, Tiết Bạch thấy những nông phu kia trốn trong nhà, lén nhìn về phía này. Cố Văn Đức giơ tay chỉ một người, quát: “Khúc A Đại, ngươi đã đào hộ 5 năm, nợ tô dung điều 6 năm, còn dám hồi Trường An dẫn người đào hộ?!”
Trình Ngũ nghe xong, chỉ bình thản lắc đầu.
Đến khi ngồi trong một gian tiểu sảnh nhã trí ở tiền viện của đại trạch, Trình Ngũ an bài một phụ nhân thanh tú pha trà, rồi lấy một chồng khế thư ra.
“Nhan thiếu phủ mời xem, Khúc A Đại đã tự nguyện bán thân làm nô bộc cho Bùi gia 5 năm trước, không còn là lương dân trong hộ tịch nữa…”
Cố Văn Đức lập tức phát cáu nói: “Giả dối, khế ước bán thân đã lập ở Đông Thị Thự, nhưng hộ tịch ở huyện Trường An vẫn chưa xóa tên Khúc A Đại…”
“Đó là vấn đề của huyện nha Trường An.” Trình Ngũ vuốt râu, cao giọng nói: “Liên quan gì đến việc gia chủ ta mua nô?”
“Khúc A Đại còn nợ 100 mẫu ruộng chưa trả, huyện nha làm sao có thể xóa tên hắn khỏi hộ tịch?”
“Vị trưởng lại này.” Trình Ngũ cười: “Đó vẫn là việc của huyện nha, tiểu nhân chỉ là quản gia, đâu có quyền can thiệp. Tới, mời Nhan thiếu phủ uống trà, còn vị tiểu lang quân đây quý danh là gì?”
“Tiết Bạch.”
“Tiết tiểu lang quân, mời dùng trà.”
Tiết Bạch liếc nhìn qua, thấy Nhan Chân Khanh ung dung uống trà, nên hắn cũng cầm chén trà lên uống, uống đến mức miệng đầy bọt trà, vẫn không quên khen một tiếng “trà ngon”.
“Xin hỏi Trình quản sự, những khế ước này xác định không có vấn đề gì chứ?”
“Hoàn toàn có thể tra.” Trình Ngũ trên mặt đầy vẻ tự tin.
Tiết Bạch vừa nhìn liền hiểu, Bùi gia không hề lo ngại gì, cho thấy vấn đề nằm ở huyện nha Trường An 5 năm trước.
Bữa tối đều là các món đơn giản, sau khi ăn xong, Trình Ngũ còn rất chu đáo sắp xếp cho mỗi người một gian khách phòng.
~~
“Huyện úy, sao ngài không hỏi hắn câu nào?”
“Hỏi hắn thì có ích gì?” Nhan Chân Khanh nói: “Bùi gia có đủ khế thư mua nô, không thể bắt bẻ được.”
Cố Văn Đức nóng nảy: “Nhưng Huyện úy đã đích thân ra ngoài thành một chuyến…”
Nói được nửa câu, hắn cũng nhận ra mình quá vội vàng, bèn im lặng không nói tiếp.
Cuối cùng, bốn người không còn cách nào khác, mỗi người trở về phòng nghỉ.
Trên bầu trời đêm, mặt trăng tròn trịa đã khuyết đi một góc, vẫn treo cao lơ lửng trên đó.
Tiết Bạch nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, hắn không mơ gì, nhưng lại cảm thấy có người chui vào chăn của mình và đang vuốt ve hắn.
Trong cơn mơ màng, hắn còn tưởng là Đỗ Cấm đến…
Nhưng nữ tử trong chăn lại vờ phát ra tiếng thở gấp, đôi bàn tay thô ráp hơi làm hắn khó chịu.
Hắn giật mình tỉnh dậy, vội vàng kéo lại chiếc xuân sam bị cởi nửa chừng, rồi đẩy nhẹ nàng xuống giường.
“Ôi!”
Đối phương khẽ kêu lên một tiếng, Tiết Bạch bật dậy, nhờ nguyệt quang mỏng manh nhìn thấy dưới sàn có một bóng người trắng toát, cùng với một đống y vật.
Hắn nhặt quần áo của nữ tử lên, mặt lạnh như tiền, không chút thương tình đẩy nàng ra ngoài cửa, mặc kệ nàng có bị lạnh hay không.
Sau đó, hắn quay người đi về phía phòng của Nhan Chân Khanh. Khi rẽ qua hành lang, hắn thấy Nhan Chân Khanh đang đứng trong sân, tay chắp sau lưng, vẻ mặt không vui.
“Lão sư.”
Nhan Chân Khanh phất phất tay, không để hắn qua phòng của Cố Văn Đức và Lưu Cảnh.
“Về ngủ đi, chốt cửa kỹ vào.”
“Vâng.”
Nhan Chân Khanh thở dài một tiếng, rồi lại vẫy tay gọi hắn: “Ngày mai, ta sẽ nói chuyện với Trình Ngũ, ngươi đi hỏi những đào hộ kia, xem thử bọn họ đã bán ruộng đi hay là chưa từng được cấp ruộng. Nếu chưa từng nhận ruộng, thì cớ gì trước đây bọn họ lại đồng ý ký tên?”
“Lão sư cứ yên tâm, học sinh nhất định sẽ hỏi rõ ràng.”
Tiết Bạch đáp, hành lễ rồi thối lui.
Nhan Chân Khanh thở dài một tiếng nữa, chẳng còn tâm tư sửa cách xưng hô của Tiết Bạch, bởi dù sao cũng không có ai khác ở đây.
Trong lòng của hắn rất minh bạch, có làm rõ chuyện này được hay không, kết quả cuối cùng cũng sẽ không khác là bao…
____________
*đắc thốn tiến xích: được một tấc lại muốn tiến một thước.
*phàn quyền phụ thế: bợ đỡ, dựa dẫm vào người có quyền thế.
*ngộ nhập kỳ đồ: lạc lối.
*tiền cốc: tiền bạc và lúa gạo, chỉ chung cho thuế.
*‘Đức bỉ đại vân bố, tâm như tấn thủy thanh’: Đức hạnh (cao cả) sánh như mây trên núi Thái Sơn, tâm hồn (trong veo) tựa như dòng nước ở đất Tấn.
Bình luận truyện